này buông cô ấy ra phim

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 31-32. Này, mau buông cô ấy ra - Chương 33-34. Này, mau buông cô ấy ra - Chương 35-36. Này, mau buông cô ấy ra - Chương 37-38. Này, mau buông cô ấy ra - Chương 39-40. Này, mau buông cô ấy ra - Chương 41-42. Này, mau buông cô ấy ra - Chương 43-44. Này, mau buông Vào giờ phút này, cho dù Diệp Sơ có bình tĩnh lại thì đầu óc của cô cũng trống rỗng, cô không kịp suy nghĩ nhiều, liền cắn xuống. Mãi về sau, có người hỏi Vệ Bắc có cảm giác gì về nụ hôn đầu, cậu lúc nào cũng cau mày nói ra mấy từ vàng ngọc: "Đẫm máu." Này, mau buông cô ấy ra - Chương 1. Chapter 1. Ngày Diệp Sơ ra đời đúng lúc là lập xuân, tục ngữ cho rằng mùa xuân là mùa khởi đầu của một năm mới, mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở, cho nên mẹ nàng bèn lấy cái tên này mà đặt cho nàng. App Vay Tiền. Edit trangsjkDiệp Sơ về nhà bà nội, ở quê có rất nhiều đồ ăn ngon, nháy mắt đã đến tết Âm LịchBà nội không nỡ xa rời cháu gái, muốn giữ cô thêm mấy ngày, Diệp Sơ nhớ đến chuyện đã đồng ý với Vệ Bắc, cô liền khuyên bà cùng cô về nhà ăn tết, khuyên mấy ngày cuối cùng bà cũng đồng Kiến Quốc rất vui mừng, mẹ của ông cái gì cũng tốt, nhưng lại không thích bị phụ thuộc, đã hơn tám mươi rồi mà vẫn cứ nhất định ở quê, mấy đứa con ba bốn lần khuyên bà vào thành phố an hưởng tuổi già mà bà nhất định không chịu. Không ngờ, lần này Diệp Sơ lại thuyết phục được, cách đối nhân xử thế của con gái ông sao có thể làm ông mất mặt chứ?Trước tết âm lịch mấy hôm, ông cố ý lái xe đến đón mẹ, trên xe mẹ ông bỗng nhiên hỏi “Kiến Quốc, Diệp Sơ nhà chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”“Sang năm là tròn hai mươi mốt ạ.” Diệp Kiến Quốc trả lời.“Hai mươi mốt sao? Mẹ năm hai mươi hai tuổi đã sinh hai đứa nhỏ rồi…” Bà lẩm bẩm một hồi rồi bỗng nhiên hỏi Diệp Kiến Quốc “Vậy con bé đã có người yêu chưa?”Diệp Sơ ngồi ở phía sau như bị sét đánh“Mẹ, sao tự dưng lại hỏi đến việc này” Diệp Kiến Quốc hỏi“Cũng không có gì, ở cạnh nhà có cậu con trai nhà ông Vương, năm nay cũng hai mươi mốt, nếu Diệp Sơ chưa có người yêu, mẹ muốn giới thiệu một chút…”Lúc đó Diệp Sơ đang gửi tin nhắn cho Vệ Bắc thì tay liền run một cái, tí nữa thì rơi điện thoại .“Bà nội nói, sẽ giới thiệu bạn trai cho em” Cô gửi một tin nhắn cho Vệ BắcMột lát sau, Vệ Bắc trả lời, chỉ có hai chữ ”Em dám?”Tên nhóc này, đắc ý đến nỗi không biết lo lắng gì nữa sao? Vì thế cô liền gửi lại “Có gì mà không dám?”Vệ Bắc không cam lòng chịu yếu thế. Vì vậy trên đường về nhà, hai người nói đến vấn đề bà định giới thiệu đối tượng, gửi đi gửi lại N tin nhắn, cứ thế, một giờ đi xe cũng trôi qua“Còn mải gửi tin nhắn nữa à? Còn không mau xuống xe xách hành lí đi” Diệp KiếnQuốc ở bên cạnh giục con gáiDiệp Sơ bừng tỉnh, bỏ điện thoại vào túi, xuống xe xách hành líNhìn bóng lưng con gái vội vội vàng vàng, trong lòng Diệp Kiến Quốc thở dài,hai đứa trẻ này cũng thật lộ liễu quá? Nếu để cho mẹ cô biết được, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện kinh thiên động địa, nghĩ đến đã thấy đau ra phải tìm cơ hội để nhắc nhở con gái một chút, trong lòng ông lặng lẽ nghĩ nội ở nhà cô đến hôm thứ ba thì giao thừa đã đến, trừ đêm giao thừa, và ngày mùng một, thì nhà cô đón tiếp khách nườm với nhà Diệp Sơ, Nhà Vệ Bắc còn náo nhiệt hơnVệ Đông Hải được giải oan, cấp trên cảm thấy có lỗi với ông, không chỉ phục lại chức vị mà còn giao cho ông những công việc quan trọng. Tháng trước còn cử ông lên đi họp trên tỉnh, nhất định bồi dưỡng ông thành người nối nghiệp thị trước thì ai ai cũng e sợ tránh cho xa, hôm nay ngửi thấy mùi vị quyền lực, lại ra vào không ngớt mang quà cáp người ngựa đến nhà ông nịnh,Có sự việc lần trước làm bài học, Vệ Đông Hải đều hiểu rõ đám người này, cho nên mấy ngày liền đều đóng cửa không tiếp khách, không ngờ mấy kẻ đó vẫn mặt dày bám như là trước đây, thì nói không chừng Vệ Bắc đã đánh cho bọn họ một trận, nhưng hiện tại anh đã không còn là cậu thiếu niên kích động ngày xưa, đã hiểu rõ rằng rất nhiều việc không thể dùng nắm đấm để giải quyết, chỉ là anh thực sự không nhìn nổi mấy bản mặt đáng ghét này. Vì vậy anh đều kiếm cớ ra ngoài, nhắm mắt làm tránh nạn, tất nhiên là phải kéo theo Diệp Sơ đáng thương, mỗi ngày đều phải kiếm cớ đi tránh nạn cùng anh, vài lần sau, Lưu Mỹ Lệ phải oán trách “Lâm Mậu Mậu cũng thật rảnh rỗi, sao mỗi ngày đều rủ con ra ngoài như vậy hả?”“Cô ấy rất thích đi chơi mà!” Diệp Sơ giải thích rồi ra khỏi nhàHai người sau khi ra ngoài, Vệ Bắc và Diệp Sơ cùng nhau đi xem phim “Trường Giang Số Bảy”*. Năm đó tên tuổi của Châu Tinh Trì rất nổi tiếng với thể loại phim hài. Chỉ là năm tháng trôi qua, ai cũng phải thay đổi, diễn viên nổi danh đóng phim hài ngày đó nay cũng đã thay đổi phong cách nhận một vai diễn trong phim tình cảm.* Siêu khuyển thần thông hay Trường Giang số bảy, Trường Giang thất hiệu là một bộ phim Hồng Kông ra mắt năm 2008. Phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng hài hước, do Chu Tinh Trì làm đạo diễn, viết kịch bản kiêm nhà sản xuất..Cuối phim, cảnh Châu Tinh Trì chết khiến không ít người rơi nước mắtDiệp Sơ dĩ nhiên cũng không nhịn được mà hốc mắt cũng hơi ướt ướt, không phải vì nội dung bộ phim, mà bởi vì ngày trước diễn viên này toàn đóng phim hài, giờ lại diễn một bộ phim bi, trong lòng cô có cảm giác không nói nên ngày nào đó, cô cũng sẽ lớn lên, ra trường, đi làm, kết hôn rồi sinh con. Rồi có một ngày, cô không còn trẻ nữa, liệu người ngồi cạnh cô xem phim lúc đó có phải là anh không?“Em đang nghĩ gì thế?” Vệ Bắc nhìn rất sự thất thần của cô, rồi hỏi“Em đang nghĩ đến chuyện sau này”“Chuyện gì sau này?”“Ví dụ như tốt nghiệp ra trường, đi làm, kết hôn và v..v…”Vệ Bắc ngẩn ra rồi cười lớn “Vợ à, em đang ám chỉ muốn anh cưới em sao?”Diệp Sơ thật bội phục khả năng nắm bắt trọng điểm câu chuyện của anh, nhưng mà nếu chủ đề câu chuyện đã bắt đầu, không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Vì vậy Diệp Sơ nói “Vậy anh chịu cưới sao?”“Nói lời vô nghĩa! Em không gả cho anh thì còn gả cho ai hả?”Anh vừa nói xong, hai người đều sững sờ, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, đây không phải lời nói vui đùa, lời hứa hẹn đã nói ra khỏi miệng, đó chính là chuyện cả đờiSông cạn đá mòn,quyết không thay đổi.“Diệp Sơ” Vệ Bắc ôm Diệp Sơ vào lòng, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng “Em biết, anh không phải đang nói đùa, anh thật sự chỉ muốn ở bên em”“Em cũng vậy.” Diệp Sơ cúi đầu dụi vào trong ngực anh, khẽ nói “Thế nhưng nếu có một ngày, chúng ta bỗng chán ghét đối phương thì phải làm sao?” Phụ nữ trời sinh thích đặt giả thuyết cho tương lai“Sao có thể như thế?” Vệ Bắc kích động“Chuyện tương lai, ai có thể nói trước chứ?”“Thì nếu thật sự có một ngày như vậy.” Vệ Bắc bỗng trở nên nghiêm túc, đưa tay chạm lên mặt cô, kiên định nói “Anh cũng nhất định sẽ không buông tay em”Diệp Sơ sững sờ rồi cười rộ lên.“Em cũng sẽ không buông tay” Cô nói xong, đưa tay ôm lấy tay anhHai bàn tay giao nhau, đây chính là hẹn ước của bọn họ, ai cũng sẽ không buông tay trước, Diệp Sơ nghĩ như thế là quá đủ rồiTrường cảnh sát khai giảng rất sớm, Diệp Sơ còn được nghỉ một tuần nữa mà Vệ Bắc đã phải quay về trường học. Ngày anh đi, lại đúng hôm trời mưa, vì người nhà lái xe đưa anh đi nên Diệp Sơ không thể đi tiễn, cô không thể làm gì ngoài ngồi bên cửa sổ, nhìn xe cha anh chầm chậm rời mưa cô đơn khẽ bay bay vào cửa sổ, càng làm tăng thêm nỗi buồn chia nhau, xa nhau, rồi gặp nhau, rồi lại xa nhau. Tình yêu của hai người như một vòng tròn luẩn quẩn, có đôi khi chan chứa những nhung nhớ, có đôi khi lại tràn đầy những ưu thương,thời gian càng lâu cô càng cảm thấy không đành lòng, chỉ mong có một ngày gặp nhau, sẽ không phải xa nhau nữa.“Con gái, ăn cơm!” Lưu Mỹ Lệ ở bên ngoài gọi cô ăn cơm.“Con đến đây!” Diệp Sơ nén lại tâm tư, ra khỏi phòngBừa cơm hôm nay là bữa tối cuối cùng bà nội ở lại, vì ngày mai bà sẽ trở về quê, bà nói trong thành phố rất không tốt, quá nhiều xe cộ, đường phố lại đông đúc, không yên bình bằng quê nhà của một ngày, đối mặt với hai lần chia ly, trong lòng Diệp Sơ thấy rất hụt hẫng.“Diệp Sơ, còn một tuần nữa cháu mới khai giảng, hay là về quê với bà mấy ngày?” Bà nội rất yêu mến cô cháu gái, không chỉ có một lần hôm nay tỏ ý muốn cô cùng trở Kiến Quốc ở bên cạnh cười nói “Mẹ, mẹ không từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Diệp Sơ sao?”Bà nội lắc đầu “Còn cho ta đã lớn tuổi mà không biết hả? Diệp Sơ đã có bạn trai rồi, ta cũng không cố chấp làm gì?”Trong ngực Diệp Sơ bỗng đập mạnh, đôi đũa cầm trong tay thiếu chút nữa thì rơi“Mẹ, mẹ nói gì ạ?” Lưu Mỹ Lệ cảnh Kiến Quốc cảm thấy không ổn, lập tức chen ngang “Không có gì, không có gì, chắc mẹ nghĩ tiểu Nam là bạn trai của Diệp Sơ hả? Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đó không phải là bạn trai của Diệp Sơ đâu”“Không phải là người đến nhà chúng ta chơi!” Bà nóng nảy “Ngày đó ta thấy Diệp Sơ tay trong tay với cậu bạn kia ở dưới tán cây dưới nhà, tên nhóc đó cũng rất đẹp trai”Diệp Sơ ngay lập tức khẩn trương, mấy ngày hôm trước, cô thực sự có gặp Vệ Bắc ở dưới nhà, nhưng hôm đó là ban ngày, cô sợ bị người khác nhìn thấy, hai người chỉ gặp nhau rồi rời đi, không ngờ hôm đó bà nội lại nhìn nào mấy hôm nay bà nội không nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho cô nào buổi sáng hôm nay bà nội đã nói linh tinh rằng muốn có cháu bếDiệp Sơ nhịn không được liếc nhìn mẹ cô, sắc mặt Lưu Mỹ Lệ lúc này đã đen xì,cố nhẫn nhịn hỏi “Có chuyện đó sao?”Mặc dù vì Vệ Bắc, cô đã nói dối mẹ không ít lần, nhưng chuyện này, cô lại không thể lắc đầu phủ nhận. Trong lòng có một âm thanh nói với cô, chuyện gì đến cũng phải đến, không bằng nhân cơ hội này thừa nhận ăn vừa nói vừa cười rôm rả giờ bỗng nhiên trở nên yên lòng Diệp Sơ rối loạn, không rõ mẹ sẽ phản ứng thế nàoVừa lúc đó, có một đôi đũa rơi trên bàn gây ra một tiếng “cạch”“Sao thế?” Bà nội càng hoảng sợ hỏi con dâu“Không có gì, con bị trượt tay chút, mẹ đừng để ý” Lưu Mỹ Lệ cười cười xin lỗi bà, nhưng vẻ mặt tươi cười qua di, lại hung dữ trừng mắt với Diệp SơÁnh mắt kia như muốn nói, sẽ tính sổ với cô sau! Tác giả Ức Cẩm Edit Thanhthoigian Thể loại Hiện đại, Thanh mai trúc mã, 1×1 Tình trạng Hoàn 57 chương – Phiên ngoại Link online Linh GooglePlay Tất cả những dòng dưới đây đều là ý kiến chủ quan của người viết. Văn án Diệp Sơ là một cô bé ngoan, cái gì cũng tốt, chỉ là cô bé hơi thừa cân chút xíu. Vệ Bắc là một cậu bé rất hư, cái gì cũng hư, cậu chỉ có được mỗi dáng vẻ ưa nhìn. Đúng lúc cô bé ngoan gặp phải cậu bé hư. Ức Cẩm hô to “Cầm thú, mau buông cô ấy ra!” Cốt truyện Câu truyện xoay quanh cuộc sống thường ngày, từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, từ khi là oan gia đến lúc yêu nhau của hai bạn trẻ Diệp Sơ và Vệ Bắc. Nói chung là thể loại thanh mai trúc mã điển hình, không có gì đặc biệt. Nhân vật Nữ chính – Diệp Sơ. Một cô bé mũm mĩm, xinh xắn đáng yêu, tính tình ôn hòa, đôi lúc hơi thờ ơ. Học rất giỏi, lại có thiên phú nấu ăn, nhưng không hiểu sao trí nhớ lại rất tồi, không thể nhớ được tên người khác. Bất cứ người nào cô không nhớ đều được goi là “A Bảo”. Đáng thương thay là số “A Bảo” trong truyện lại rất nhiều. Tuy rằng tính cách của Diệp Sơ cũng có thể coi là hiền lành tốt bụng, có phần giống với Cố Thanh Khê nhân vật chính trong Ngập tràn tình yêu, nhưng lại nhạt nhòa hơn. Không biết có phải do khẩu vị của mình hơi nặng rồi hay không, mà khi đọc về Diệp Sơ lại cảm thấy cô bé quá hời hợt với những người xung quanh mình. Có lẽ ngoại trừ con chó A Bảo thân thiết bên cạnh ra thì Diệp Sơ chẳng để ý đến bất cứ ai bên cạnh, dù là người đó từng một thời bảo vệ chăm sóc mình. Nam chính là một ngoại lệ khác, nhưng cậu bé đó đã phải dùng không biết bao nhiêu cách mới ghi được dấu ấn trong lòng cô bé này. Dù sao thì mình cũng không cảm được nữ chính này. Nam chính – Vệ Bắc. Từ nhỏ đã là “đại ca xóm núi”, thích gây gổ đánh nhau, dù bị ăn đòn bao nhiêu lần cũng không chừa. Thích trêu chọc nữ chính. Thù dai, tính tình lại trẻ con, nóng nảy. Ưu điểm duy nhất là dây thần kinh vận động rất tốt. Ầy, nam chính cũng không phải gu của mình luôn. Cảm thấy cậu ấy quá trẻ con, dù là cấp 1, cấp 2 hay cấp 3 thì tính cách cũng chẳng khá hơn, đầu óc cũng không phát triển, chỉ có tình cảm cho nữ chính là rõ ràng. Giai đoạn mà cậu ấy cố gắng cưa đổ nữ chính khiến người đọc dở khóc dở cười, cũng không biết nên ủng hộ hay nên giận nữa. Đáng tiếc là thái độ của nữ chính vẫn như trước. Số phận của cậu bé thật là đáng thương mà. Vài lời dành cho tác giả Đây là một câu truyện rất bình thường. Nhàn nhạt, chậm rãi, nhưng không đủ cuốn hút, khiến người đọc phải say mê. Cả câu truyện khiến bạn có cảm giác đang đọc một cuốn nhật kí của người khác, thờ ơ mà lướt qua, có cũng được mà không có cũng vậy. Giọng văn mộc mạc, gần gũi nhưng không có điểm nhấn, không bộc lộ cảm xúc của nhân vật có lẽ là do tính cách của nữ chính. Vài chương đầu rất dễ thương, gợi sự tò mò cho người đọc. Nhưng những chương sau khi hai nhân vật bắt đầu học cấp 2 trở đi lại rất buồn ngủ vì lặp những tình tiết mà người đọc dễ đoán trước được. Thêm nữa là những câu “Abc đã làm thay đổi cuộc sống của nhân vật này, nhưng đó là chuyện của vài năm nữa và nhân vật không hề biết về điều đó” bắt đầu xuất hiện. Một hai lần thì không sao, nhưng mỗi chương đều có thì thật khó để người đọc có thể tiếp tục với câu chuyện. Nếu đã là việc mà nhân vật ấy không biết thì xin đừng kể ra ở đây nữa, trừ phi sau này hai anh chị ấy nói chuyện với nhau về những việc đã qua thì còn chấp nhận được. Ưu điểm duy nhất của chuyện có lẽ là sự nhất quán trong tính cách muôn đời cũng không thay đổi, và những diễn biến tâm lý, những rung động phù hợp với sự trưởng thành của nhân vật Về người edit Không có lỗi chính tả, edit cũng mượt mà, dễ đọc. Không có gì để phàn nàn cả nhưng cũng không có gì đặc biệt đáng nói. Đánh giá Một câu truyện bình thường và gần gũi. Nếu như bạn yêu thích thể loại thanh mai trúc mã và những cặp đôi trái tính thì có lẽ câu truyện này sẽ làm bạn hài lòng. Editor ấy… khóc?Vệ Bắc không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn cậu bắt nạt Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần. Dù cho trước đây cậu thả sâu róm vào trong hộp bút của cô, cùng lắm là cô là bị dọa đến nỗi không dám động đậy chứ cô chưa hề khóc bao mà, bây giờ những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô. Hốc mắt đỏ rần, đôi môi đang mím chặt cùng bộ dáng rưng rưng nước mắt kia cứ như là cô đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn nặng nề. Không hiểu tại sao, trong tim Vệ Bắc đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy, cậu luôn cảm thấy vì mình đã làm sai điều gì mới khiến cho cô phải đau lòng như cảm giác này khiến cho cậu trở nên luống cuống, cậu chỉ biết đứng ngây ra nhìn từng giọt nước mắt của Diệp Sơ rơi xuống trước mặt mình. Trái tim của cậu như bị ai đó bóp nghẹt.“Này, cậu đừng khóc nữa!” Đừng chỉ nhìn vào tính cách mạnh mẽ bên ngoài của cậu, thực chất bên trong cậu cũng chỉ là một thanh niên đang trưởng thành. Cậu cũng không hề có kinh nghiệm xử lý những tình huống bất ngờ như thấy Vệ Bắc nói thế, Diệp Sơ chẳng những không nín mà cô còn khóc to hơn, nước mắt cứ thi nhau rơi này Vệ Bắc hoàn toàn bó tay,trong lòng cậu bứt rứt, đi qua đi lại mấy bước rồi cuối cùng cũng đứng yên chăm chú nhìn Diệp khóc đến thương tâm, bờ vai cũng khẽ run Bắc nghiến chặt răng, cậu tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng.“Ngoan, đừng khóc nữa…” Trời ạ! Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, đây nhất định là câu nói dịu dàng nhất của cậu nhóc này rồi. Giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi mà khó có thể tin được là do cậu nói ra Sơ muốn thoát khỏi vòng ôm của cậu nhưng cậu lại siết chặt hơn, khiến cô không đẩy cậu ra được. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng không giãy giụa nữa, mà tựa vào ngực cậu khóc nức cô gái bướng bỉnh ở trong lòng mình khóc đến xót xa như vậy, trong lòng Vệ Bắc dâng lên một cảm giác Trong ngực cậu bây giờ không chỉ là một cô bé đang khóc nữa mà dường như cậu đang ôm trong lòng nỗi buồn của cả thể xót xa cứ thế lan tràn trong lòng cậu, trái tim mỗi lúc một đau nhức. Cậu chỉ biết ôm cô thật biết trời đã mưa nhẹ từ lúc nào, lặng lẽ bao phủ cả thành phố. Những hạt mưa nhỏ dưới ánh đèn đường đã trở nên nặng hạt. Trong khoảng không gian im lặng, từng hạt rơi xuống người hai cô cậu đang ôm siết lấy nhau dưới bầu trời tối Sơ cảm thấy hơi lạnh nhưng trong vòng tay ấm áp này, cô cảm nhận được hơi ấm đang truyền sang cho mình. Cô không còn thấy lạnh nữa, thậm chí còn có chút tham luyến không muốn rời là cảm giác gì vậy nhỉ? Cô không thể nói cho rõ nhưng cuối cùng nhờ sự ấm áp này mà những giọt nước mắt cũng đã ngừng rơi. Chỉ là trong lòng cô còn rất đau khổ, nên bờ vai vẫn không ngừng run Bắc cảm thấy hình như cô đã không còn khóc nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng nhận ra rằng cậu đang ôm cô gái mà mình ngày đêm mong nhớ, thế là gương mặt của cậu hơi nóng đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, khe khẽ hỏi “Cậu có thấy khá hơn chút nào không?”Nếu Tần Dao nghe thấy cậu con trai nói chuyện với giọng điệu như này, chắc chắn bà sẽ nghĩ rằng cậu bị ma nhập.“Ừ….” Diệp Sơ buồn rầu trả lời một tiếng, cô cảm giác được cậu đang vuốt tóc mình cho nên cô hơi ngượng ngùng. Cô đưa tay đặt lên ngực cậu muốn đẩy cậu rồi Vệ Bắc không sao chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc. Nhưng bây giờ khi cô đã nín thì lại muốn đẩy cậu ra luôn, cậu thì không nỡ xa rời chút nào. Thế là cậu lại mặt dày nói “Nếu cậu vẫn còn buồn thì khóc thêm một lúc nữa cũng được, tôi không cười cậu là được rồi…..”Trên trán Diệp Sơ xuất hiện hai vạch đen xì.“Tớ khóc xong rồi, tớ muốn về nhà.” Cô nói xong liền đưa đẩy cậu Bắc nổi nóng, thấy cô cứ muốn tránh khỏi mình, trong lòng cậu lại tức giận, thốt lên “Này, cậu làm sao thế hả? Khóc thêm một lúc nữa thì cũng có chết đâu!”Mau nhìn đi, cái này gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ Từ này lại chạm đến nỗi đau của Diệp Sơ, vừa nghe thấy, cô lại ngẩn người, sắc mặt lại trở nên khác Bắc chẳng qua là muốn ôm cô thêm chút nữa nên mới lỡ miệng nói ra. Cậu vừa thấy hình như Diệp Sơ muốn khóc thật, thì lại còn tỏ ra nóng nảy “Này, cậu đừng có khóc thật đấy nhé!”“Tóm lại là cậu có cho tôi khóc hay không hả?” Sắc mặt Diệp Sơ đen thấy cô có vẻ mặt như vậy, Vệ Bắc hơi giật mình. Cậu suy nghĩ một chút, rồi miễn cưỡng nói “Vậy… Hay là cậu đừng khóc, nhưng mà có thể để cho tớ ôm một lát nữa được không?”“Không được!” Diệp Sơ cố hết sức đẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi cậu “Tớ muốn về nhà.” Cô nói xong, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người bước Bắc quýnh lên, vội vàng đuổi theo kéo tay cô lại “Tớ đưa cậu về nhà.”“Không cần.” Diệp Sơ đẩy tay cậu ra.“Tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi!” Cậu vừa nói vừa nắm tay cô.….Thế là hai người cứ lôi lôi kéo kéo đi về Mỹ Lệ không tin vào mắt mình nữa, thế nào mà lúc đi chỉ có một mình con gái, khi về lại thành hai người thế này? Hơn nữa ở phía sau là người mà bà không mong muốn con mình có quan hệ với cậu ta- chính là cậu nhóc nhà họ Vệ nhìn kĩ lại thì bà lại thấy cậu ta đang lặng lẽ nhìn con gái mình rất trìu mến….. Lưu Mỹ Lệ rùng mình, sắc mặt bà trở nên khác thường.“Tiểu Bắc, cảm ơn cháu đã đưa Diệp Sơ về nhà nhé, trời đã tối như vậy còn làm phiền cháu, thật ngại quá, cháu mau về đi, đừng để mẹ cháu lo lắng.” Bà khéo léo đuổi những lời này do Diệp Sơ nói ra, Vệ Bắc chắc chắn còn có thể mặt dày mà ở lại thêm một lát. Nhưng lời này lại từ miệng mẹ vợ tương lai mà ra nên cậu nhóc hoàn toàn bó tay.“Vâng thưa cô, cháu về đây, vậy cô chăm sóc cho Diệp Siêu…. Diệp Sơ nhé, cậu ấy vừa mới bị dính nước mưa.” Có thể nói đây là thái độ lịch sự nhất từ trước đến nay của cậu. Sau khi nói xong, Vệ Bắc lưu luyến nhìn Diệp Sơ thêm một chút rồi cậu mới quay người rời Bắc vừa đi, Lưu Mỹ Lệ nhanh chóng đóng cửa lại, thấy viền mắt con gái đỏ đỏ, bà vội vàng hỏi “Diệp Sơ, con có sao không? Sao lại khóc, có phải tên Vệ Bắc kia bắt nạt con? Mau nói cho mẹ nghe đi!”Lúc này tâm tình Diệp Sơ đã ổn định rồi, cô lắc đầu một cái “Cậu ấy không bắt nạt con, là con nhớ A bảo, không quên được nó cho nên mới….” Cô chưa nói xong, vành mắt lại đỏ thêm chút con gái đúng là khóc vì cái chết của A Bảo, Lưu Mỹ Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều bà vẫn chưa yên lòng, nói thêm “Diệp Tử, con đau buồn mẹ có thể hiểu được, nhưng mà con đừng chạy ra ngoài một mình nữa được không? Cha mẹ đều ở nhà, mà lại để người khác nhìn thấy con khóc ở bên ngoài thì không tốt chút nào, con hiểu không?” Bà đã cố gắng nói nhẹ nhàng Sơ không nhận ra là mẹ đang âm thầm bảo cô tránh xa Vệ Bắc. Cô suy nghĩ một lát rồi gật chết của A Bảo cũng là một kí ức khó quên với Diệp Sơ. Chú chó nhỏ này đã làm bạn với cô mười mấy năm trời, cho nên cô vẫn không thể nào quên được sự mất mát trạng buồn bã cho nên cô ăn cũng ko còn ngon miệng nữa. Sau vài tháng như thế, từ trước đến giờ cân nặng của cô chỉ thấy tăng mà chưa bao giờ thấy giảm, vậy mà xuất hiện kỳ tích…..Cô sụt cân rồi!

này buông cô ấy ra phim